Tóm tắt nội dung [Hiển thị]
Truyền thuyết về canh Mạnh Bà. Nhân gian tương truyền rằng, sau khi chết, linh hồn con người phải chịu qua đủ các hình phạt ở tầng địa ngục cuối cùng sẽ được đưa đến Thập điện để chuẩn bị Chuyển sinh. Và trước khi chuyển sinh thì ai cũng phải uống một loại canh để quên hết đi tất cả. Canh này được gọi là canh Mạnh Bà.
CANH MẠNH BÀ - CẦU NẠI HÀ VÀ VỌNG HƯƠNG ĐÀI
Người chết trước khi muốn luân hồi chuyển kiếp đều phải đi qua một con đường Hoàng Tuyền để có thể đến sông Vong Xuyên. Trên con sông này sẽ gặp một chiếc cầu được gọi là cầu Nại Hà và Vọng Hương Đài do Thượng thiên xây dựng cho Mạnh Bà. Như đã nhắc tới ở trên, những người khi chuyển sinh đều phải uống loại canh Mạnh bà để quên hết đi tất cả thế sự nhân gian. Người trần thế vẫn luôn hình dung ra hình ảnh của Mạnh Bà, người mà điều chế ra món canh quên lãng trước cửa địa ngục là người như thế nào?
Cầu Nại Hà
NGƯỜI NẤU MÓN CANH MẠNH BÀ NÀY LÀ AI?
Truyền thuyết kể rằng, Mạnh Bà tên thật là Mạnh Nguyệt Nương, là một người phụ nữ sống vào thời Tây Hán, bà là một tiểu thư khuê các trong một gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ đã không màng tới công danh lợi lộc, không màng tới cuộc sống nơi thế gian mà chỉ có một nguyện ước duy nhất đó là tu hành. Sau khi lớn lên, Mạnh Bà chuyên tâm tụng kinh niệm Phật. Vì thế mà lúc sinh sống trên đời bà tuyệt nhiên không nhớ gì tới quá khứ, cũng không màng gì đến chuyện của tương lai, mà chỉ toàn ý khuyên bảo mọi người không nên sát sinh, nên ăn chạy niệm Phật
Đến năm 20 tuổi, Mạnh Nguyệt Nương cải trang thành nam nhân, chu du khắp thiên hạ để tầm sư học đạo. Và cho đến năm 81 tuổi bà vẫn là một nữ nhân "trinh trắng. Chính vì thế mà người đời sau đó đều gọi bà là "Mạnh Bà A Nãi". Sau đó bà tiếp tục vào trong núi tu hành cuối cùng cũng đắc đạo thành tiên. Sách sử có ghi rằng, vào thời Đông Hán, nhiều người biết được chuyện của kiếp trước và kiếp sau và tiết lộ thiên cơ. Vì vậy, Ngọc Hoàng đặc mệnh cho Mạnh Bà làm thần ở dưới âm phủ và xây dựng nên "Vọng Hương Đài". Theo truyền thuyết, Mạnh Bà chính là thần sống ở bên cầu Nại Hà của âm phủ, và chức trách của bà là đảm bảo các linh hồn sắp đầu thai không được nhớ tới chuyện kiếp trước và kiếp sau của mình cũng như các chuyện đã trải qua trong âm gian địa phủ.
Bất kể ai muốn luân hồi chuyển kiếp cũng đều phải uống chén canh Mạnh Bà
Những linh hồn này sẽ được uống một loại canh đó chính là "canh Mạnh Bà" sau đó sẽ quên đi tiền kiếp. Trong Ngọc Lịch nói rằng, nhiều tội nhân khi sống có niệm kinh trì chú nên khi chết đi Diêm vương khó lòng mà tra xét tội tình. Vì vậy, những linh hồn này sẽ được đưa đi uống chén canh Mạnh bà rồi nhanh chóng cho chuyển kiếp đi chết yểu để quên hết đi kinh chú, sau đó mới lại về âm phủ để trị tội.
Tương truyền rằng, Mạnh Bà dùng những nguyên liệu nơi trần gian khổ ai để điều chế thành một loại canh giống rượu nhưng không phải rượu, có tên là "Cháo Lú" hay còn giờ đây ta thường gọi là canh Mạnh Bà. Thành phần của món canh đặc biệt này chính là những giọt nước mắt lúc sinh sống nơi trần gian như: vui, buồn, khổ, hận, đau thương, yêu, ghét .... Mạnh Bà thu thập những giọt nước mắt này lại rồi nấu thành bát canh cho riêng từng linh hồn. Những linh hồn sau khi uống bát canh Mạnh Bà thì sẽ quên đi hết thảy những ký ức đã xảy ra ở kiếp này. Những hỷ nộ ai lạc, những ân, oán, tình, thù... tất cả sẽ đều tan đi như làn khói và chỉ để lại duy nhất một ký ức trống rỗng. Cả đời yêu, hận, tình, thù. Cả đời chìm nổi được mất với nhân sự thế gian đều theo chén canh Mạnh Bà mà quên hết sạch.
Vọng Hương Đài trên cầu Nại Hà
Nếu là người lương thiện, sau khi uống sẽ trở thành người thông minh, khỏe mạnh. Còn những người ác sau dùng chén canh thì thần trí sẽ không còn tỉnh táo, cơ thể yếu mềm suy nhược để họ có cơ hội ăn năn hối hận, trả nợ cho nghiệp báo của mình. Người ta vẫn nói, Sinh có hạn, Tử bất kỳ. Trong cõi hồng trần này, không ai biết chính xác tương lai mình còn được sống bao lâu? Con người một đời nhọc thân tranh đấu giữa Ân - Oán - Tình - Si chẳng phải theo chén canh Mạnh Bà mà chìm vào quên lãng?
Kỳ thực, đời người chỉ ngắn ngủi như một hơi thở mà thôi. Cuộc đời kết thúc lúc nào không ai có thể biết trước được, vậy nên hãy trân quý hết thảy những gì đời này chúng ta có được, làm nhiều việc tốt, việc thiện. Tu tâm tích đức đó mới là hành trang vĩnh hằng để nhân sinh mang theo bên mình.
=> Xem thêm: Tại sao lại cho người chết ngậm vàng?